TCV

Nguyễn Nam An – Giả từ

Giả từ những ngày giả bộ xa nhau
Mà nhớ lắm như mùa hè nhớ nắng
Em ở Sài gòn đôi lần hai buổi tắm
Đi và về nắng đuổi nhiệt đới nay

Giả từ giả từ ban công đó trông mây
Nhà số bốn-mười-bốn [ 414 ] mỗi hôm em thức dậy
Hàng quán bên kia người xe dưới đấy
Tên đường là tên ai thôi để trống vậy mai này

Nơi đây mùa hè nhớ nơi ấy ve bay
Như nhớ em, tiếng em đôi lần khẽ
Quen nhau muộn rồi nhưng mình thôi nhé
Mùa hè và ve vậy đó em nghe… ./.

Nguyễn Nam An 
13 tháng 5, 2022
———————————————————-

Nguyễn Nam An  Viết lại tình xanh

—————————————————————————————————

ở đâu rồi

ở đâu rồi trịnh cẩm vân
tìm hoài không gặp về sân nguyễn hiền
thấy phong lan áo bay nghiêng
nghịch ngợm gút lại giữ nguyên một thời

nhảy cò cò, nhảy chơi thôi
cho thiên hạ biết có thời các em
trường con gái của một miền
gọi đà nẵng thuở chung riêng hai trường

nguyễn hiền – pascal, quê hương
thuở chúng nó [ thổ tả ] chưa có đường mò vô
[ giờ toàn những tiến sĩ rờ…]
gì không biết giữa ơ thờ quê hương ./.

Nguyễn Nam An


Nguyễn Nam AnEm Nhỏ Duy Xuyên

Không phải tự nhiên mà đất rung
Anh nói điều gì trúng ngay yếu huyệt
Bây giờ quay lui vẫn còn hối tiếc
Mất bao tháng ngày tay đó trong tay

Không phải tự nhiên mà mùa xuân
Để cây ớt đơm bông kết trái
Tưới nước mỗi sáng anh nhìn thôi không hái
Xinh trong tay cay xé biết lúc nào

Muốn nói rằng bỏ hết đi thôi
Hôm nao quá khứ, hôm qua cũng quá khứ
Đời được bao lâu thì vui cho đủ
Khi thấp thoáng tóc nhuộm hoài em nhỏ anh thương ./.

Nguyễn Nam An
May 22, 2022

Dương Nổ – “Tưởng rằng đã quên*”

 “Tưởng rằng đã quên*

Ngày ở phòng tạm giữ của Quân Cảnh đường Đống Đa cu Đí ghé thăm tôi. Hắn nhá cạnh mấy trăm bạc trúng số đề, dúi vào tay tôi rồi nói “Mi cầm tiêu đỡ. Tao mới trúng… được bảy trăm.” Khi cu Đí đi rồi tôi mới biết hắn đưa tôi sáu trăm năm mươi đồng! Còn năm mươi đồng đánh tiếp cầu may! Bạn tôi, như phần đông những người ghiền cờ bạc đều như vậy. Viết ra thế để thấy cái tình láng giềng của cu Đí và tôi. Gia đình nó cũng hoàng tộc nhưng đâu có giàu sang gì. Không có gạo nấu cơm mỗi bữa. Nhớ lại nhiều khi bác Đí gái phải qua mượn gạo mạ tôi!

Tôi đi từ dạo đó. Đi luôn mười bảy năm không gặp mạ mình. Đến khi mạ và các em qua, một hôm đứa nào trong nhà nói “Cu Đí con bác Đí bị bịnh nặng!” Tôi liên lạc với em, một bác sĩ đang hành nghề trong nước nhờ giúp. Em đã đến xóm, coi như làm việc thiện, chuyển tiền tận tay anh họ tôi dân tiểu đoàn 5 Dù.

Email đây này dầu em vẫn còn xưng tên: “Anh à, chân V còn đau nên hôm nay V nhờ Nam mang tiền gởi anh Phước và đã hỏi số đt anh Long rồi: 0905767106. Anh Phước cám ơn anh nhiều :-).”
Con bé nói đi vào kiệt nhà ba mạ tôi, vô ý bị trượt nên trặc chân! Sau lần đó em lại giúp chuyển tiền cho cu Đí để chữa bịnh. Được ít lâu cu Đí chết vì bịnh gan!

Tưởng đã quên đến khi em và tôi đứng trước sân nhà ba mạ tôi mà hai đứa em đã phá ra xây lại thành hai căn, bán lại cho ai đó. Tôi vừa nói vừa chỉ cho em chỗ phòng học của mình một dạo. Cái phòng nhỏ cạnh sân sau nhà bác tôi.

Mấy đứa con bác Đí tụ lại ở hiên nhà nhìn tôi với em. Con bé Ngọng em cu Đí trả lời khi tôi hỏi nó: “Mi còn nhớ tao không?” “Em nhớ mà! Khổ quá anh ơi.” Tôi nhìn con Ngọng không biết nói chi! Con gái Em, ngang tuổi tôi, chị ruột cu Đí cũng đứng đó. Mà sao tôi thấy nó nhỏ hẳn ra. Dúi vào tay hai đứa chút quà rồi tôi với em đi ra phía đường Nguyễn Du. Hai đứa đi nhanh nhu sợ hiện tại của xóm xóa nhòa hình ảnh cũ trong ký ức tôi. Cũng tưởng đã quên rồi chuyện cu Đí nhưng một đứa bạn hàng xóm khác kể lại. “Mi ( tui đó ) đánh lộn với cu Đí lúc còn bé. Thằng cu Đí mạnh quá, vật mi xuống đất. Tao muốn nhào vô can mà sợ can không nổi nên lấy cát nén vào mặt cu Đí.” Bạn tui khôn thiệt! Cu Đí phải thả tui ra để dụi mắt trong lúc bạn tui sợ hắn đui!

Em để tôi dẫn đường vì biết tôi còn nhớ như in con xóm sau bao nhiêu năm. Đi hết kiệt 1, ra gặp đường Nguyễn Du, rẽ phải. Đi chừng hai trăm thước đến nhà ông lục sự, ba con bạn cùng lớp với em ở Pascal – Nguyễn Hiền. Đi hết đường kiệt bên hông nhà này là đến nhà Trung, thằng bạn ấu thời của tôi. Nó chết ở Tuy Hòa xác tìm không ra từ tháng 4 năm 1975.

Đường kiệt này những trưa hè xa xưa đó, anh Bổng láng giềng nhà Trung, Phước B nhà trong trại của Kho Y Dược 711 Quân Y, Trung, em nó và tôi tụ lại đánh đáo. Ồn quá, thằng Bảy ở nhà ông lục sự ra đuổi! “Hàng xóm láng giềng đang cần sự yên lặng để ngủ trưa!” Ông lục sự bị mất giấc ngủ, ra đứng ở hàng hiên, một tay cầm chai bia con cọp ướp lạnh ( tôi đoán vậy ), tay kia kéo cái áo thun trắng, ngữa cổ tu mộ hơi. Đã thiệt trong cơn gió nóng mùa hè miền Trung!

Tôi lớn lên ở xóm đó, đi xa hơn nửa đời người nhưng có nhiều điều, khi nhớ, nhớ từng chi tiết. Về đứng đó mà nao nao, em hiểu nên nắm tay tôi. Hai đứa chờ tiếng trả lời từ căn nhà tôi nghĩ của mợ Trung sau khi gọi cửa.

Tưởng rằng đã quên khúc đường Gia Long nối dài và ngã ba ông Trạng khi trại Nhập Ngũ số 1 không còn nữa. Nhưng nhà cũ của ba má em ở gần đó, từ những năm trước 1975 mà hai đứa không biết nhau. Chỉ nghe bạn bè xì xào sau này giữa dân học chung lớp ở trường Phan Chu Trinh: “Hoa khôi Nguyễn Hiền!” Cũng như lời giới thiệu của em gái thằng bạn học: “Hắn khác với mấy đứa khác nổi tiếng trong lớp. Bi chừ vẫn đẹp. ” Tôi tin liền không thắc mắc dầu xa lắc tận Sài gòn có gặp được đâu!

Ba má về Nam, em về Nam! Người chị lớn thừa hưởng ngôi nhà và mở quán cà phê Khúc Thụy Du! Tên quán như tên một bài hát phổ thơ vọng về từ ngoài nước. Quán nho nhỏ, sáng hai đứa ngồi nhìn ra cổng, nhìn cây trái xanh xanh. Đây là đất vườn của ông triệu phú tên Đức từ những năm sáu mươi. Sau đó thấy dân chúng đổ xô làm nhà.

Tôi thích khoảng đất nhỏ nhưng xanh màu cây lá này. Một lúc Trần Ngọc Anh tới; Đặng Xuân Sơn tới, Lê Đình Phước B, và Thuận bạn thằng em cũng tới. Bè bạn thân yêu trong xóm và đội bóng rổ ngày nào của sân trường Phan Chu Trinh còn chừng này. Nói ra mới biết em và tôi có những người quen chung!

Tưởng rằng đã quên nhiều thứ lắm nhưng thỉnh thoảng lại thấy trong giấc ngủ. Em gọi “anh ơi! anh ơí” lo lắng lại thấy càng thương. “Quá khứ đã qua rồi”, em nhắc tôi. Gật đầu để em vui nhưng em biết có những diều không thể quên. Như “anh thương em!” ./.

Dương Nổ
May 24, 2022

*Mượn chữ Trịnh Công Sơn

Nguyễn Nam An – khổ qua 

Nguyễn Nam An – khổ qua 

  • Đến khi trái khổ qua đầu 
  • Trên giàn kết trái tình đâu mất rồi 
  • Anh ngồi tưới nước làm vui
  • Mà em như lệ khóc người đó đây./.

Nguyễn Nam An

No comments yet.

Leave a comment